Audio " Hồi Ký Một Thằng Hèn, Audio Hồi Ký Của Một Thằng Hèn

-

Cả mon trời nay báo chí truyền thông Việt hải nước ngoài "say sưa" cùng cả "hăng hái" nữa thi nhau bàn ra tán vào cuốn "Hồi ký của một thằng hèn", tác giả là nhạc sĩ đánh Hải hiện nay sống trong nước. Tín đồ khen thì không ít tuy nhiên cũng đều có vài người chê bai dè bỉu. Điển hình là ông đơn vị văn công ty báo thương hiệu tuổi và cũng là bạn bè của tôi và của anh chị em văn Uyên Thao, chủ nhân trương nhà xuất phiên bản Tiếng quê hương (đã ấn hành cuốn sách), sẽ là Công Tử Hà Đông Hoàng Hải Thủy. Nhưng tất cả một thực tế không thể bàn cãi: cuốn sách đã bán chạy như tôm tươi, nhà xuất bạn dạng đang nhanh cho in thêm. Thực chất thì hầu hết điều nhạc sĩ tô Hải viết ra vào cuốn hồi ký này, phần nhiều người gắng bút khu vực miền nam trước đây số đông biết, và có thể còn biết chưa dừng lại ở đó nữa. Tuy thế cuốn sách tại vì được mọi người nồng nhiệt tìm hiểu và có "giá" do "nó" được thiết yếu miệng người trong cuộc (nhân bệnh sống) "kể tội" với "thú tội". "Nó" thuộc loại "trái cấm xuất khẩu". Mà fan đời vốn dĩ thường yêu thích trái cấm. Còn các tác giả miền nam bộ trước đây và ngay cả bây chừ ở quốc gia mỹ viết ra, tín đồ ta còn nếu như không cho là đơm đặt cũng "kết" là nhằm mục tiêu mục đích tuyên truyền.

Bạn đang xem: Hồi ký một thằng hèn

Sau khi đọc hết cuốn "Hồi cam kết của một thằng hèn" tôi bỗng nhiên nổi hứng muốn nhân dịp này bàn tán thêm về dòng sự nhát của ... Thiên hạ. Sống mấy chục năm dưới chính sách phi cố gắng phi thú, buộc phải đau lòng nói rằng không chỉ có riêng mình ông sơn Hải là "thằng hèn" duy nhất, mà nên nói "nhân dân ta" cả miền bắc bộ đều hèn. Nhát từ trên xuống dưới, nhát từ vào bụng mẹ hèn ra. Yếu từ đời này sang đời nọ. Đến như chiếc lão đơn vị văn Nguyễn Tuân danh tiếng khinh bạc, tự đắc một cách đáng ghét ===== váo, từ bỏ kiêu, từ bỏ đại, coi trần gian dưới đôi mắt như rác rưởi mà cũng nên thốt lên: "muốn sinh sống (tồn tại trong chế độ) thì phải biết sợ". Sợ phát hiện ra hèn. Yếu là tại sợ. Bên dưới sự kìm kẹp của cùng sản hỏi gồm bao nhiêu công ty trí thức, nhà văn, công ty thơ. đơn vị báo, công ty giáo; mấy ai dám không yếu dõng dạc ra tuyên ngôn: "bút mực tôi ai cướp giật đi, tôi sẽ cần sử dụng dao viết văn lên đá"?. Hay toàn một đồng minh bồi cây viết , một vây cánh nô tì chạy theo bợ đỡ nịnh hót "nâng bi" (xin lỗi fan hâm mộ tôi bắt buộc dùng tới nhị chữ này mới diễn đạt được hết ý) kẻ cường quyền, thối bảo thành thơm, thơm bảo là thối nhằm kiếm chút cơm trắng thừa canh cặn của lũ này quẳng cho? Giấy trắng mực black sách báo còn ghi rõ ràng những "đại thi hào" như Chế Lan Viên, đầy đủ "đại văn hào" như Nguyễn Khải mãi tới lúc ngáp ngáp, biết rằng mình sắp nhắm mắt lìa lời, chẳng còn sợ gì nữa, mới dám viết ra phần nhiều lời hối hận sám hối. Nhưng, lại nhưng, lại dặn bà xã con là bao giờ mình nằm yên trong lòng đất rồi mới tung ra mang lại thiên hạ biết. Kém thật. Bị tiêu diệt vẫn chưa hết sợ, hết hèn. Còn bây giờ, tôi dám cả quyết là sau thời điểm toàn núm giới tràn trề trận bão "NET", tất cả đàn văn nô, nhạc nô, báo nô trong nước rất nhiều biết rõ, biết hết đâu đích thực là tự do thoải mái dân chủ, nhân bản, nhân quyền, đâu là quân lính áp bức dã man tàn ác - chỉ vì quyền lợi riêng của bầy đàn mà biến cả dân tộc bản địa thành mọi kẻ hèn yếu bất lương. Và dòng gọi là "xã hội thôn hội nhà nghĩa" đã bị loài fan vứt vào thùng rác từ lâu. Nhưng vị cái dạ dầy, bởi vì cái áo khoác bên ngoài và nhất nguyên nhân là sợ phải đã hèn hạ gục mặt cúi đầu làm cho tôi phần nhiều cho bọn mặt tín đồ dạ thú. Thậm chí có một thương hiệu văn nô thiết bị tể nội địa (có thành tích chôn sinh sống mấy ngàn con người dân hồi tết Mậu Thân làm việc Huế) sau khoản thời gian đọc cuốn "Hồi cam kết của một thằng hèn" còn gân cổ kháng chế, biện minh cho cơ chế và chê trách sơn Hải là người nông nổi lầm đường lạc lối(!) và bóng gió kết tội "hèn sĩ" này nạp năng lượng cháo đá bát.

Trên đó là nói về dòng sự hèn của không ít tên nhát trong giới mà người đời quen call là âm nhạc sĩ (những kỹ sư vai trung phong hồn, nói theo dọng điệu cộng sản). Hiện nay tôi xin nói tới cái kém của đám đông mà ở đầu bài xích tôi vẫn "liều" viết là toàn quốc hèn. Câu này thực ra không phải của tôi mà của bao gồm Tô Hải. Nơi trang 368 (HKCMTH) sơn Hải viết: "Vâng! chính cái kém của dân tộc tôi...". Tiện phía trên tôi xin nói một ít xíu về mình. Vào trong thời gian 1986, 1987 khi tù tôn tạo về, buối tối ngồi viết lén cuốn đái thuyết "Tiến Sĩ Lê Mai", đoạn đối thoại (trong công ty tù) giữa ngài ts khoa trưởng đại học với một thiếu hụt niên can tội phục quốc vướng mắc về loại hèn của những bạn đồng tù. Ngài ts đã trả lời là cả dân tộc họ có truyền thống lâu đời hèn từ bỏ mấy ngàn năm. Nhưng vì tôi "rét", phân tích hơn nguyên nhân là tôi sợ, tôi hèn. Sợ hãi mọi fan sẽ xúm lại tiến công đòn hội chợ ví như chẳng may bạn dạng thảo lọt được vào tay những "đồng chí" (vì dám chê trách mạ lị nòi Tiên dragon anh hùng) cần đã viết "nhẹ" đi là "người Việt Nam chúng ta đa số hèn" (trang 125, TSLM). New chỉ bao gồm vậy thôi nhưng mà tôi sẽ sợ. Thế bắt đầu biết mẫu sợ chiếc hèn nó đè nặng lên cuộc đời con bạn ta kinh gớm ra sao sau ngày "được" CS giải phóng. Vậy demo hỏi vào mấy nghìn năm đô hộ giặc Tầu, trăm năm quân lính giặc Tây, dân tộc bản địa ta có bao nhiêu kẻ không hèn? Tôi vẫn viết về việc này trong một bài bác sau. Lúc này chỉ xin nói đến cái nhát của "nhân dân ta" ở miền bắc sau mấy chục năm sống trong thiên đường CS. Vấn đề đề ra là trường đoản cú mấy chục trong năm này cả miền bắc bộ có bao nhiêu fan không hèn, không hại tù đầy với cả chết nữa?. Nói theo cách khác những tín đồ không sợ, không nhát từ xưa nay hiếm hoi lắm, đếm chưa đủ bên trên đầu ngón tay. Còn hầu như vị trốn bay ra ngoại quốc rồi new dám lên tiếng, viết sách phản kháng, bội nghịch tỉnh thì cũng đáng phục đấy tuy nhiên chỉ phục một... Phần thôi.

Bây tiếng tôi xin nói tới những cái hèn nổi bật mà tới giờ này "thiên hạ" vẫn còn liên tiếp hèn với chẳng hầu như vậy còn mệnh danh những "đấng" đại hèn. đầu tiên là "bác hồ nước vĩ đại". Vào năm 1945, sau khi cướp được chính quyền, lo lắng sự hiện diện 200.000 quân Tầu của Tưởng Giới Thạch ủng hộ nước ta Quốc dân đảng giành mất thiết yếu quyền, tp hcm đã vội vàng vã tổ chức triển khai tuần lễ quyên góp quà của dân (lấy lý do gây qũy chống chiến) đúc pho tượng viên tướng bốn lệnh Lư Hán. Rồi đích thân họ Hồ lấy pho tượng đá quý tới phiên bản doanh Lư Hán, quỳ mọp dưới chân lão này dâng "cống vật" và mong xin hỗ trợ để được ngồi yên trên "ngai" quản trị nước. Đường con đường một "đấng" chủ tịch nước, một "cha già dân tộc" (tự xưng) mà cần đi quỳ lạy một viên tướng mạo "tầu phù" xin xỏ. Còn điều gì khác nhục nhã, hèn hạ và ê chề cho bằng, còn gì khác danh dự quốc gia! Tiếp cho tới là "hèn đại nhân" lắp thêm hai: "ngài" đại tướng chúng ta Võ. Ông này chắc rằng sinh ra gồm số bọc điều nên một cách từ nhà giáo đổi thay nhà binh đeo ngay lon đại tướng không nhất thiết phải leo từng bước một theo sản phẩm công nghệ tự hệ thống quân giai. Do đó mà trong chốn chiến trường "ngài" chỉ bao gồm mỗi chiếc tài "nướng" quân, trống mái mặc bay. Trận Điện Biên tủ nhờ lũ tướng Tầu cộng lãnh đạo nên mới thắng được thực dân Pháp (và cũng vì đế quốc Mỹ ko ra tay nghĩa hiệp cứu vãn bồ). Nuốm là bầy báo chí tây phương thi nhau đem ống đu đủ thổi phồng ngài đại tướng, ví von xếp mặt hàng ngài với hầu hết danh tướng của Pháp và cố gắng giới. Và lũ đàn em vào nước, bọn bồi cây bút thừa cơ tâng bốc ngài lên chin tầng mây xanh, xếp ngài ngang hàng với 10 danh tướng của nhân loại, trong các có đức trần Hưng Đạo, vị anh hùng dân tộc VN. Tốt thôi, vì chưng đúng hay láo thì chúng ta cũng chẳng mất non gì! Nhưng tất cả một điều đề xuất kể ra đây là ngài đại tướng tá cũng là người dân có học hành trí thức, biết lẽ phải điều trái, gọi sử sách biết gương tiết túa của fan xưa "uy vũ bất năng khuất". Tuyệt nhất là chũm cả triệu quân vào tay và ước muốn trở thành anh hùng dân tộc, bảng đồng bia đá xung khắc tên, mà lại hèn thì trái hết nơi nói! Tôi không hề có ý xuyên tạc hay đơm đặt để hạ nhục ngài đại tướng. Chứng cớ về dòng sự nhát của ngài đại tướng tá rành rành, khắp bàn dân thiên hạ rất nhiều biết. Sau "chiến thắng" năm 1975, trong khi ngài đại tướng đang công du những nước Âu châu để khoe khoang các thành tích "đánh cho Mỹ cun cút ngụy nhào" thì sống trong nước đàn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ cắt chức vắt quân của ngài cùng giao mang lại ngài lãnh đạo việc "cầm quần" đám "chị em ta". Cầm cố mà ngài đại tướng cũng không còn có một bội nghịch ứng, lẳng yên cúi đầu cam nhận chức vụ (tồi tệ) mới. Lẽ ra với khí vắt đang lên của ngài cơ hội đó, ngài hoàn toàn có thể lên tiếng kết án đàn Lê Duẩn cùng tuyên bố ra đời Mặt trận hay cơ quan chính phủ lưu vong gì đó, biết đâu ngài chẳng tạo nên sự lịch sử?. Không hết, tiếp đó bầy đàn em tay chân thân tín của ngài "những công thần binh đao chống Pháp" như những tướng Hoàng Văn Thái, Lê Trọng Tấn vv... đầy đủ bị thủ tiêu hoặc nhẹ hơn là giảm chức về sân vườn đuổi gà cho vợ mà ngài đại tướng tá vẫn phớt lờ, không dám hó hé một lời, thường xuyên ngậm miệng ăn uống lương thì đúng là hèn vào loại nhất nhì thiên hạ. Đến nỗi bà vợ của ngài đề nghị thốt lên (với đàn báo chí Tây phương sinh sống Paris): ông ta là 1 kẻ hèn! nếu như ông tướng này hiện giờ bớt hèn cùng dám liều như đơn vị nhạc sĩ nhát Tô Hải viết một cuốn hồi ký lấy tên "Tôi là một trong tên TƯỚNG ĐẠI HÈN", tôi đoan kiên cố cuốn này sẽ buôn bán cả mấy trăm nghìn cuốn. ý muốn bà phu nhân của ngài đại tướng hèn khuyến khích "đấng" phu quân nói lại các chiếc sự kém của ngài (thuê thợ viết, vì bây giờ ngài sắp đến xuống lỗ rồi viết sao nổi). Nếu làm được vậy hoạ may ngài đại tướng mới rửa giảm được chiếc sự kém của ngài! trường hợp ngài đại tướng mạo vẫn hèn không đủ can đảm kể thì bà phu nhân (thay chồng) nói lại tất cả những gì bà đã hội chứng kiến. Tôi tin vấn đề làm này của bà cũng rửa được không ít vết dơ dáy bám đầy ngôi sao 5 cánh nơi phần cổ áo của ngài đại tướng hèn! tới đây tưởng cũng yêu cầu nói thêm là tướng tổng bốn lệnh sẽ hèn bởi vậy thì lũ tùy tướng bên dưới trướng tất yếu cũng đề xuất hèn như Sếp hoặc là hơn Sếp thì mới có thể giữ được mâm cơm trắng đầy làm thịt cá cao lương mỹ vị và vàng bạc đãi châu báu hóa học đầy nơi ngân hàng ngoại quốc.

Trên đó là những cái hèn thuộc các loại "vĩ đại" của những "vĩ nhân", điển hình cho giới chóp bu CS. Dòng hèn tiếp theo sau tôi xin nói là loại hèn của "nhân dân ta". Trên nửa nuốm kỷ bị bọn cộng sản đè đầu cưỡi cổ, bị bóc tách lột tận xương tủy, đói giá tận cùng nhưng khắp nước tất cả thấy một ai hó hé lên tiếng kêu ca gì đâu, nói gì tới đứng lên tranh đấu. Loại trận cuồng phong cải cách ruộng khu đất giết chết oan uổng hàng trăm ngàn người, tài sản tiêu ma, "nhân dân ta" vẫn tiếp tục nín thinh chịu đựng trận. Rồi khi đàn cầm quyền sửa không đúng xí xóa tội ác, "nhân dân ta" cũng vẫn câm như hến, chẳng thấy ai năng khiếu nại kêu oan! trong những khi đó đàn bồi cây bút (trong số tất cả nhà nhạc sĩ hèn Tô Hải) thi nhau mệnh danh "chiến công" giết bạn cướp của của đàn đồ tể. Không thấy một "nhân sĩ Bắc Hà" nào lên tiếng than, thông báo kêu, giờ khóc dùm dân oan! mà lại xét ra dòng sự yếu của "nhân dân ta" cũng là dĩ nhiên thôi, bởi đó là bệnh lý trầm kha mãn tính mà đa phần nhân dân những nước đằng sau sự kìm kẹp của CS (nhất là sống phương Đông) phần đông mắc phải. Này nhé, quần chúng Bắc Hàn trải qua gần cụ kỷ sau sự "lãnh đạo anh minh" của cha con lãnh chúa Kim Nhật Thành khổ còn hơn... Chó mà bao gồm thấy một ai dám "húng hắng" kêu ca hoặc than khổ đem một giờ đồng hồ đâu. Đói mang đến rã họng, rách nát đến tả tơi mà hễ cứ há miệng là đứng thẳng bạn chắp tay cung kính tri ân đại lãnh tụ! Cả mấy chục triệu con người mà sốt ruột đến gớm nhược một con bạn thì không nhát là gi. Gorge Eliot vẫn nói: "It is mere cowardice to lớn seek safety in negations" (Thật là 1 sự hèn mạt hiển nhiên để tìm lấy yên ổn trong đa số chối từ). Rồi cho tới việc những đại đồng minh Trung quốc cai trị nhân dân bằng roi vọt, bởi cái bóp chặt dạ dầy, bởi đầy ải trong những trại triệu tập nơi công trường mà trải qua ngót cố kỉnh kỷ chỉ mới xẩy ra bao gồm một biến chuyển cố Thiên An môn. Cả tỷ con người ấy cơ mà đồng tâm nhất trí "ngàn vạn cánh tay đưa lên", mọi người chỉ cần... Búng nhẹ một cái thôi thì mấy chục tên chúa đỏ ngồi nghỉ ngơi Trung phái nam Hải chỉ có nước tan thây nát xác, bị tiêu diệt không kịp ngáp. đơn vị văn hào Nga Solzhenitsyn vẫn viết (hồi còn nhỏ ma CS) "chỉ nên 200 cánh tay giơ lên cùng lúc thì viên diện nước Nga đã hết như bây giờ". Vâng, mọi sự tệ hại trên trần gian này nói theo cách khác đều vị cái hèn của con fan cả. Nói đâu xa, câu hỏi đang diễn ra trong vn đấy. Bọn bành trướng Bắc ghê tự vẽ họa đồ đặt định hải phận, cướp không của đất nước bọn họ hàng ngàn hải lý rồi còn ngang xương sai bảo cấm đồng bào ta (bao đời đánh bắt cá cá trên vùng biển cả thân thương) không được xớ rớ tới vùng cấm vày chúng áp đặt. Biết bao ngư dân của chúng ta bị bầy bành trướng tấn công đập bắt giam giết chết và tịch kí tầu thuyền mà gồm thấy "các bạn hữu lãnh đạo" đảng, nhà nước ta mở miệng làm phản đối đâu! fan trong nước hotline "các bạn hữu lãnh đạo" là "hèn đại nhân". Tướng tá quân trằn Bình Trọng (nghĩa khí ngất trời) có rất linh thiêng xin ngài hiện tại về vắt gươm chỉ vào mặt bầy bán nước ước vinh này bài học "thà làm cho quỷ nước phái mạnh còn hơn có tác dụng vương đất Bắc". Đó là chuyện của các hèn đại nhân. Bây chừ tôi xin nói tiếp chuyện của những "hèn sĩ". Chuyện mới diễn ra ngay trên khu đất Mỹ này. Mấy tháng nay có rất nhiều nhà văn, nhà báo, nhà comment trong nước (được giới báo chí, văn nghệ nước ta hải nước ngoài phong chỉ ra rằng "các đơn vị văn đối kháng", (vì trước đó đã có dũng cảm viết sách, viết báo phòng đối đảng, công ty nước gửi ra phía bên ngoài này đăng) được đảng, bên nước ta chất nhận được "Mỹ du" phát âm đít cua, lỗ hậu môn cáy trên mấy trường đh Mỹ. Số đông ông bên văn công ty viết này hầu như thuộc sản phẩm đói rách thâm niên, (vì không được đảng, công ty nước tận tình chiếu rứa như các "hèn sĩ" tô Hải) thì lấy đâu ra tiền bỏ ra cho việc mua vé bay, việc di chuyển ăn sống từ Bang này sang trọng Bang khác chạm chán gỡ bà nhỏ hay bạn bè (ngụy) cũ? Một là do các trường đh Mỹ chi. Hai là vì đảng, nhà vn cung cấp. Riêng cái câu hỏi được đảng, đơn vị nước mang lại "Mỹ du" đã và đang phải khẳng định thi hành thông tư rồi. Đó là thực thi chính sách "tam thập lục kế" (tức nghị quyết 36). Bao gồm anh nhà văn sang phía trên cứ vào vai câm điếc, ai hỏi gì cũng không nói, ai "thắc mắc" gì rồi cũng nhe răng cười trừ. Vì chưng sợ nói năng loăng quăng bị bọn báo chí bên đây "xuyên tạc" thì khi về nước cực nhọc mà sống nổi với những đại đồng chí. Cứ vào vai câm điếc chắc hẳn ăn. Bao gồm anh trước đó mấy năm hung hăng nhỏ bọ xít viết sách chỉ trích mặt đường lối cơ chế của đảng, bên nước với "chơi" luôn luôn cả thánh khiếp Mác xít nữa, được bọn lái sách bên cạnh này in ấn, lăng xê ầm ĩ. Rứa mà khi sang đây, trái cùng với ý ao ước của lũ đầu cơ chính trị, "hèn sĩ" này chũm vì nói tới "thi sĩ mầu tím hoa sim" (như chương trình đã định) lại cù ngoắt 180 độ, há miệng to khuyên sinh viên người việt nên về nước giao lưu và học hỏi thêm và trong tương lai thành tài thì về nước ship hàng "quốc gia dân tộc". Với "hèn sĩ" (chắc là được ai đó mớm) còn to lớn tiếng kêu gọi người Việt hải nước ngoài khi nhờ cất hộ tiền về làm các bước từ thiện đề xuất giao cho các đoàn thể cộng đồng trong nước "đưa giúp"! Tấn trò nhát lộ liễu thừa ông "hèn sĩ" ơi. Thà rằng cứ câm miệng ăn tiền hoạ chăng còn được chút cháo cha thí của người việt nam hải ngoại vốn giầu tự tâm. Nghĩ về mà... Tội nghiệp mang đến đồng hương thơm ta, chỉ bởi vì tấm lòng tự tâm bao la như trời biển cả "thương người như thể yêu quý thân", lúc nào cũng muốn cứu giúp kẻ lầm than cần cứ bị đàn "hèn sĩ" nội địa (qua Mỹ, qua Pháp) tận dụng sỏ mũi hoài. Bọn họ được "quân ta" bốc lên tận mây xanh, được ăn được nói và được cả "gói" vứt túi. Thay mà lúc "qua cầu" là chúng ta giở ngay mẫu giọng điệu xỏ xiên, trịch thượng xem thường xem khinh... "bọn ngụy" liền!

Bây tiếng tôi xin trở lại với "thằng hèn" sơn Hải. Qua các lời "thú tội" của ông nhạc sĩ già sơn Hải trên 500 trang sách thì bên cạnh cái sự kém ra tôi còn nhận thấy ông là một trong những tên gian manh thượng thặng. Ông không hẳn là nhạc sĩ tài ba nhất chế độ, lại sở hữu thân nhân có tác dụng tướng Ngụy, (có thân nhân là dân ngụy vẫn khốn khổ trăm bề huống chi lại là tướng!) mà lại trải qua trên nửa thể kỷ ông vẫn tiếp tục sống phây phây ăn uống trên ngồi trước, được đảng, bên nước tin cậy và biệt đãi hậu hĩnh (trong khi toàn quốc đói khổ) thì phải ghi nhận "tài năng" bợ đỡ với thủ đoạn của ông đạt tới mức mức thượng thừa như thế nào. Ông bảo ông đã nhận thức thấy cái đống phân hôi thối (bọn cầm quyền) từ rất lâu nhưng bởi hèn đề xuất cứ nhắm mắt bít mũi "cũng đành nhắm mắt chuyển chân" sẽ được vinh thân phì... Da. Mãi tới khi chuẩn bị về chầu tiên nhân và thấy trần giới "cả tiếng lâu năm hơi" sỉ vả đảng, bên nước (mà không thể hấn gì) bắt buộc ông mới liều tung ra cuốn hồi ký kể tội người và nói tội mình. Nếu gồm "ra sao" thì ông cũng cóc sợ vày ông chẳng liệu có còn gì khác để mất, bên trên 80 tuổi rồi, chết còn ko ngán thì còn điều gì để cơ mà sợ. Nạm là ông hết hèn. Dù sao họ cũng cần thán phục ông, ông còn hơn những "đồng nghiệp hèn" của ông nhiều, giờ vẫn đang liên tiếp sống nhục, sống hèn. Duy gồm một điều tôi vẫn thấy ái ngại cho ông. Vày trải qua không còn cả đời người giao hàng cho đảng, dù hy vọng hay không, bàn tay đã và đang nhúng ngày tiết anh em. Liệu gần như lời hối hận sám hối có rửa sạch được không? tuy vậy dù sao "có còn hơn không". Ước chi những người hiện đang sống và làm việc một cuộc sống thường ngày hèn vào nước, sẽ đưa sườn lưng cho vây cánh bạo quyền cưỡi, sớm tỉnh giấc ngộ và đồng thời giơ cao cánh tay lên hét lớn: "Chúng tôi không kém nữa. Công ty chúng tôi ăn năn hối hận hận. Cửa hàng chúng tôi muốn làm người". Tôi nghĩ may ra dịp đó nhân dân ta, non sông ta mới thoát ra khỏi nỗi nhục khi ra quốc tế không dám nhận mình là người việt nam Nam. Còn nếu cứ như bây chừ thì...

Uyên Thao

Mục tiêu đích thực của trận chiến đã được nêu hàng ngày bằng hầu hết lời lẽ rất có thể tóm gọn gàng trong mấy câu thơ:

Giết! giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ!Cho đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho Đảng bền lâu, cùng rập bước thông thường lòng
Thờ Mao công ty tịch, thờ Xít Ta Lin bất diệt!

Tố Hữu

Không gì phi lý bằng phải đổ máu để tạo thành sự bền vững lâu dài cho một phe đảng với càng phi lý hơn là đổ máu để phụng thờ phần đông kẻ không quen ở gần như góc trời mù mịt. Nhưng, nhìn rõ thực tế lại chỉ để bó tay đối diện với một từ bỏ vấn không kém đau xót:

“…Rũ quăng quật những nhận thức không đúng lầm, chịu nhận là tôi đã lạc lối, nhất quyết giã từ loại chủ nghĩa nặng mùi hương xác bị tiêu diệt ấy đi, sao nó khó khăn khăn, vất vả mang lại thế?”

HKCMTH – tr. 388

Đây là thắc mắc đã được đặt ra từ lâu với từng khiến phiên bản thân tôi trong những năm 1960 bị xem là côn thứ láo xược vày đã gán cho những nhân đồ vật đại danh của nuốm kỷ cái biệt danh “đồ chó”. Đến cơ hội này, tôi vẫn nghĩ bất kỳ lãnh phản ứng nào, tôi vẫn không bao giờ thay nổi cách biểu hiện từng tất cả với số đông Bertrand Russell, số đông Jean Paul Sartre… Chữ “đồ chó” chính là chữ Sartre viết ra nhằm gán mang lại ai không chịu đựng cúi đầu trước những chính quyền cùng Sản. Sartre gọi những người dân này là “đồ chó” vì họ đã ngăn chặn lại một lý thuyết, nhưng theo Sartre, sẽ đem về tốt lành đến đời sống với cũng theo Sartre, “đảng cộng Sản không bao giờ lầm lẫn!”

Giữa thời khắc mà Stalin sẽ lộ hình bạo chúa thủ tiêu hàng chục triệu nạn nhân vô tội; giữa thời gian mà hồng quân Liên Xô chiếm đóng Budapest, treo cổ những người dân Hung yêu nước Imre Nagy, Pal Maleter, tàn sát những người Tiệp yên cầu tự chính do Praha, đều công nhân cha Lan nổi lên tại Poznan; giữa thời khắc mà miền bắc Việt Nam chưa xoá hết dấu vết tội ác cải cách Ruộng Đất, vào khi trận đánh đẩy hàng triệu con người dân khu vực miền nam vào cảnh vất vưởng trê tuyến phố chạy loạn với nỗi đau rất nhiều người thân bị chiếm đoạt mạng sống… mà bao gồm kẻ nhục mạ những người dân không hy vọng cảnh đó tiếp tục là chó má thì không thể chịu được nổi ‒ độc nhất là còn nhân danh giải Nobel, nhân danh hào quang trí thức đòi chỉ dẫn xét xử những người dân ngăn chống các hành vi tàn gần cạnh đồng bào với lập luận đảng cùng Sản vn đang đảm bảo an toàn chính nghĩa dân tộc và cuộc sống của người dân!

Web/02vietnamfoster
Web-super
Jumbo.jpg?quality=75&auto=webp" alt="*">
Simone de Beauvoir và Jean-Paul Sartre, sống giữa, tham gia phiên tòa Russell khẳng định Hoa Kỳ đã vi phạm luật nhân quyền và điều khoản quốc tế ở vn nhưng không xử cùng sản Băc Việt (Stockholm, Sweden, May 1967). Phiên bản quyền…Getty Images

Càng không chống chịu nổi khi thiết yếu Bertrand Russell, bao gồm Jean Paul Sartre… phần đa phản đối các sự bài toán tại Đông Âu, tuy thế lại bưng tai bịt đôi mắt trước hàng ngàn vành khăn tang trên Huế, trước phần đa xác trẻ con thơ việt nam bị xé nát vì đạn pháo, vị mìn bẫy, trong những khi từng ngày từng ngày ở khắp khu vực vẫn đề cao từng câu nói của Russell như thánh chỉ, chẳng hạn “toàn bộ vụ việc với trái đất chỉ bởi vì những kẻ điên rồ cùng cuồng tín luôn tin là bản thân đúng!..” hoặc tôn vinh nỗi mong ước của Russell là “không bao gồm gì khác hơn tình yêu với lòng yêu quý xót trước sự cùng khốn của nhỏ người!..”

Tôi chỉ thấy hiển hiện gần như kẻ cơ cực ngu đắm đuối trước thực tiễn hoặc cùng cực xảo trá trong ý đồ mượn các sắc màu tỏa nắng rực rỡ che giấu một thực chất tởm lợm cùng nhớ cho tới nỗi ô nhục của Russell năm 1940 khi bị bạn dân Mỹ xua đuổi khỏi ghế giáo sư một trường đh New York do lối sinh sống vô đạo đức, nhớ đến việc hằn học của Sartre với Raymond Aron vị Aron gạch ra sự ngốc độn đề cao chủ nghĩa cộng Sản của Sartre. Có thể vì những điều này mà Russell luôn luôn xuyên tạc để bôi bẩn mọi sự kiện dính tới fan Mỹ cùng Sartre trút ra lời lẽ đê tiện với ai chia xẻ quan điểm của Raymond Aron. Và, tôi đã xác định chính những nhân đồ gia dụng đại danh ấy mới xứng danh nhận cái từ “đồ chó” do Sartre viết ra. Bởi, đâu còn là một người lúc vì ngẫu nhiên lý vì nào sẽ cúi đầu tôn xưng kẻ gây tội ác bằng phương pháp trút tội ác cho những nạn nhân, trong lúc mọi việc xảy ra ngay trước mắt.


*

Tôi chỉ hoàn toàn có thể đổi ý với Jean Paul Sartre bởi cuối cùng, ông ta đã nghĩ đến những người vn khốn khổ phải cạnh tranh với hầu như hiểm nghèo giữa đại dương cả, giữa rừng sâu để mong thoát ra khỏi cảnh sống âm ti trên quê nhà mình. Hành động cuối đời của Sartre rất có thể kể như ngầm cất một câu từ bỏ thú đầy ý nghĩa sâu sắc rằng “kể cả là chó vẫn xứng đáng quí rộng kẻ cúi đầu tuân phục cộng Sản.”

Sartre đã trở thành chứng liệu cụ thể cho lời tuyên bố từ hơn 300 năm trước của William Penn về một chân lý không khi nào thay đổi: “Lẽ phải luôn là lẽ phải ngay cả khi bị mọi bạn chống đối; lỗi lầm luôn là lỗi lầm trong cả khi được mọi fan tán trợ ‒ Right is right, even if everyone is against it; & wrong is wrong, even if everyone is for it.”

Là người xa lạ và từng tôn sùng cộng Sản, Sartre vẫn thiết yếu dằn lòng trước gánh nặng oan khiên của bạn dân nước ta và phải công khai minh bạch nhìn dìm nỗi nhục dại si của phiên bản thân mình.

Sartre hành động từ năm 1979 tức là tròn 30 năm trôi qua tính cho tới hôm nay.

Tại sao lại có tình trạng kéo dài nỗi đau xót như đánh Hải đang nhắc?

Tại sao bao gồm những kẻ đang sống với dòng chủ nghĩa nặng mùi xác chết ngay trên giang sơn Việt nam lại bắt buộc thú dấn mình lạc lối mặc dù ý thức rõ về sự lạc lối của mình?

Tô Hải gọi đa số trang viết của chính mình là hồi ký và đánh dấu nhiều đoạn đời khởi từ bỏ 1945, nhưng trông rất nổi bật lên chỉ cần nỗi dày vò trong trái tim khảm của một bạn ý thức mình đi lạc mà cần thiết nào dừng bước. Cho dù viết về những lời lẽ gian trá hay hành vi hung tàn của chế độ, mặc dù viết về phần đông kẻ lẩn thẩn xuẩn tận cùng hay lưu lại manh tởm tởm, mặc dù viết về suy tính của bạn dạng thân hay tâm tư của bè bạn, sơn Hải không bao giờ rời nổi nỗi đau sẽ thành rất hình vò xé tim óc. Đó là nỗi đau buộc phải sống cuộc sống không còn là cuộc sống thường ngày con người. Nỗi đau càng to hơn khi luôn phải gặp mặt gỡ không ít kẻ ca ngợi trí thức vẫn vênh váo tự hào với cuộc sống đời thường đó.

Thực ra, số đông trang viết của đánh Hải với thực tế việt nam đã cho biết không không nhiều sự biểu lộ thái độ của đa số người từng mang tên trong giới sinh hoạt văn chương nghệ thuật…

Đó là phần lớn câu thơ viết lúc chuẩn bị giã tự cõi sống của những Chế Lan Viên, Nguyễn Đình Thi:

Mậu Thân, 2000 bạn xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống bao gồm 30Ai phụ trách về cái chết của 2000 bạn đó?
Tôi, tôi bạn viết phần nhiều câu thơ cổ võ
Ca tụng bạn không nhớ tiếc mạng mìnhtrong đều cuộc xung phong …

Chế Lan Viên

hoặc:

Tất cả người tôi còn nhiều bùn tanh
Mặt tôi nhuốm xanh, nhuốm đỏ
Tay tôi vương nhiều đồ bỏ
Nhiều dây nhợ từ buộc mình
Thôi! Xin tha cho đều lỗi lầm
Quên cho phần đông dối lừa mặc lác
Tôi biết tôi đã các lần tàn ác
Và ngu ngớ ngẩn còn các lần hơn…

Nguyễn Đình Thi

Đó là phần đông dòng chữ cũng viết vào mức cuối đời của những Nguyễn Khải, Nguyễn xung khắc Viện, Nguyễn Minh Châu… hay các tác phẩm như bố Người khác của đánh Hoài, tía Phút thực sự của Phùng Quán…

Dù luôn luôn mong có thêm nhiều biểu thị như thay ở đều người, tô Hải đã không ngần ngại cho rằng tất cả đều không xa nổi chữ HÈN. Bởi vì những cách biểu hiện đã thể hiện hay hầu như tác phẩm đã bao gồm chỉ gói tròn trong mục đích phân trần mình đã trải những ray rứt, không thể thanh thản lúc cúi đầu dấn phận tôi đòi. Điều này không còn cần thiết, tựa như sự tố giác giỏi kết án bản chất phi nhân của các cơ chế Cộng Sản.

Thực tế sẽ nói thừa rõ rằng bất kỳ ở nơi nào hiện diện công ty nghĩa cộng Sản thì ở khu vực đó cuộc sống bị huỷ hoại. Không thể cần buộc phải chờ nghe phân giải của Lâm Ngữ Đường về hậu quả tất yếu hèn của việc chuyển đổi các quy cơ chế diễn hoá tự nhiên và thoải mái như Marx hô hào hay ngóng nghe phân giải về tính phi lý của nhà trương đấu tranh giai cấp đặt con bạn vô sản thành phương châm phụng sự thay thế cho nhỏ người.

Thực tế đã khẳng định bằng đông đảo tai hoạ mà chủ nghĩa cùng Sản mang đến cho con tín đồ khắp trái đất từ cuộc biện pháp Mạng Vô Sản 1917 tới nay. Vì thế tố giác cùng Sản hay thanh minh về tại sao trở thành công cụ hồ hết vô nghĩa. Thực tiễn đã làm dứt việc đó cùng đang tha thiết kêu gọi hành động vượt thoát phần đa di họa mà lại Cộng Sản sẽ gieo rắc để đưa cuộc sống đời thường trở lại đúng vị thế cuộc sống đời thường con người.

Thực tế cũng nói quá rõ về chứng trạng bị lường gạt ảm đạm của fan dân việt nam suốt đoạn đường lịch sử mở ra từ ngày thu 1945 để tới nay vẫn dãy dụa trong ngõ cụt. Một thiểu số giành được quyền lực tối cao còn núm giữ quyền lực bằng cách ôm chặt cái chủ thuyết nồng nặc hương thơm xác chết, và những người dân đang biện bạch về hành vi gián trá từng có tác dụng trong thừa khứ vẫn chưa từ quăng quật vai trò quy định lường gạt của mình.

Xem thêm: 15 cách tạo dáng chụp ảnh quán cà phê cho người ngại chụp ảnh

Một chọn lựa cần phải có chưa hề xẩy ra, một đáp ứng nhu cầu đúng hy vọng mỏi vẫn gần như là vắng bặt.

Khi ghi lại nỗi đau riêng của bạn dạng thân qua cuộc sống thường ngày cá nhân nhỏ bé, sơn Hải sẽ góp thêm bệnh tích vào cái kho thực tế đang kêu gào thức tỉnh về một thể hiện thái độ từng bao gồm và vẫn đang xuất hiện để vùi dập con tín đồ giữa vô vàn tai ách. Bởi thái độ mà gần như Bertrand Russell, đều Jean Paul Sartre đãi đằng từ nửa ráng kỷ trước đây ‒ và chính Sartre đã từ quăng quật ‒ vẫn thông dụng trên tổ quốc Việt Nam.

Mù quáng và hèn nhát do hầu như động cơ cá thể tiếp tục là thực tế duy trì nhịp đập của không ít con tim ác thú. Không hề là giờ đồng hồ than của một cá nhân cho chỉ riêng bản thân khi phần nhiều lời này được đựng lên:

“Tinh hoa quốc gia giờ đâu tá?

Ai cũng kém như tôi sao?…

Ai sẽ đưa con thuyền Việt phái mạnh khỏi con phố vô định này, nếu những người dân hèn vẫn không đủ can đảm nhận là mình hèn, không kiên quyết giã từ dòng ngu dại, không lên án số đông gì mà mình có tác dụng tưởng là “vinh quang quẻ rực sáng” lại đó là “tội lỗi bất tỉnh trời”, không biết khuyên nhủ con cái chớ có dẫm vào dấu chân đầy máu và nước mắt mà mình đã đi qua…

Phải kiên quyết giã từ mẫu quá khứ đầy vinh quang đãng vô ích của mình. Chỉ gồm sự giác ngộ chủ yếu trị sau cùng này mới giải toả được phần đông nỗi đau.

Sự “trở cờ”, “phản bội” nhằm “đi tra cứu một sự trung thành với chủ mới” như Jean Paul Sartre nói không ai dám làm cho ư? vì còn… sĩ diện! do còn bị thừa khứ níu kéo?

Bỏ một sản phẩm tà đạo, một niềm tin mù quáng, vứt vào sọt rác cái chiêu trò hoen rỉ, mốc meo, chẳng khác gì ly dị một con bà xã độc ác, chẳng yêu gì mình nặng nề lắm sao? Sao vô cùng ít “thức giả” dám tuyên bố công khai:

“Tôi từ quăng quật chủ nghĩa cùng sản?”

HKCMTH – tr. 411

Những lớp lớp cá thể Tô Hải qua Hồi cam kết Của Một Thằng Hèn dù có đáng yêu mến mức nào, đáng tội nghiệp cho tới đâu thì xúc cảm xót thương, tội nghiệp dành riêng cho họ sẽ hoàn toàn vô ích. Do nỗi đau mà Tô Hải gánh chịu không phải nỗi nhức riêng của đánh Hải, không hẳn hậu trái chỉ mang lại với một cá thể do những chọn lựa của bạn dạng thân mà đó là một nét thực tế biểu lộ cái thân phận oan khiên nhưng mà dân tộc việt nam đang gánh chịu. Thực tiễn này khiến cho nỗi đau tăng vội vàng ngàn vạn lần so với nỗi nhức bị dập vùi, khi không thể chối gượng nhẹ rằng cái thân phận oan khiên kia tại vì đã tất cả chỉ vày cái HÈN cùng NGU của đa số thế hệ.

Diễn trình lịch sử dân tộc từng cho thấy hàng loạt dân tộc rơi vào hoàn cảnh những đoạn đường trở thành nô lệ, bị đề nghị mang thân phận tôi đòi với cuộc sống đời thường súc vật dụng để dấy lên nhiều cảm hứng xót thương, phân chia xẻ. Tuy vậy không chính vì thế mà bài chưng nổi thể hiện thái độ miệt thị phần lớn kẻ bởi vì mưu cầu, say đắm muốn chuẩn bị sẵn sàng quỳ gối trước mồi nhử lợi danh, sẵn sàng nói ko thành có sẽ giúp hoàn vớ một ý thứ lường gạt, độc nhất vô nhị là trường đoản cú mãn về rất nhiều thủ giành của phiên bản thân bất kể do này đã gieo tai rắc họa mang đến đồng loại.

Con bạn đáng được nâng niu khi thất nạm cùng mặt đường bị lưu ý cảnh sống buổi tối tăm, nhưng bắt buộc bị nguyền rủa, coi khinh rẻ tự nguyện bó tay cúi đầu phi vào cảnh sống mờ ám đó. Cảm xúc nhức nhối mà hồ hết dòng trường đoản cú sỉ mạ của sơn Hải khơi lên nơi tín đồ đọc chủ yếu là xúc cảm này khi đối chiếu với giai đoạn lịch sử vẻ vang mở ra cho tổ quốc Việt Nam từ giữa thế kỷ trước.

Cái NGU sẽ mở đường xâm nhập cho 1 tà thuyết trong lúc cái HÈN đã giúp tà thuyết đó mặc tình thao túng và vẫn vạch đường chỉ lối buộc cả dân tộc bản địa phải noi theo mang đến giờ này. Thực tiễn không thể không đồng ý là không riêng cá nhân này hay cá nhân khác lâm cảnh trầm luân, tủi nhục mà là tổng thể dân tộc sẽ rơi vào một ngõ cụt thảm thương vày cái tội ác HÈN, dại mà những thế hệ đã mắc.

Cho yêu cầu thay bởi bày tỏ cảm xúc tội nghiệp xót yêu quý cho cá nhân này hay cá nhân khác, phải nhìn thẳng vào nỗi nhục tự vươn lên là mình thành công xuất sắc cụ tôi đòi, nỗi nhục áp dụng tới tận cùng kỹ năng trí óc nhằm ngụy biện cho việc tình nguyện khom sống lưng uốn gối là thức thời ‒ theo phong cách Nguyễn Tuân với câu nói từng được lập lại “phải biết sợ nhằm tồn tại.”

Vì bất kể vì sao nào, việc tránh né nhìn thẳng vào các nỗi nhục này chỉ kéo dài thêm thời hạn giam hãm nước nhà trong ngõ cụt nhằm sẽ biến hóa nhiều thay hệ tiếp nối thành những bầy lũ súc vật. Bởi hiểm hoạ chôn vùi cuộc sống đời thường lúc nào thì cũng đầy rẫy tuy nhiên nặng nề rộng hết luôn là hễ lực NGU, HÈN sẵn tất cả nơi mỗi con người. Tấn thảm kịch diệt chủng Campuchia thời hạn 1975-1979 chính là lời xác định về tác hại kinh hoàng của các động lực này. Cái brand name Pol Pot tới nay luôn gợi sự ghê tởm, tuy vậy vẫn phải công bằng nhìn dìm ý hướng phụng sự thôn hội của Saloth Sar khi còn là một trong những sinh viên trường EFR ‒ École Francaise de Radioélectricité ‒ tại Paris thuở 1949-1953. Thiếu hụt ý hướng này, Saloth Sar sẽ không còn gia nhập đảng cộng Sản Pháp, cần yếu nghĩ đến ách thống trị đấu tranh với mơ tưởng về một xóm hội cộng sản vào sáng, coi không còn thẩy người sinh sống trong thành thị mọi là kẻ thù cần phá hủy theo chủ trương đã công khai phổ trở thành là chỉ việc giữ lại một phần ba dân số. Chính vì thế năm 1975, khi đổi tên thành Pol Pot cùng nắm chính quyền, Saloth Sar vẫn tức khắc triển khai cuộc khử chủng tàn nhẫn với đối tượng người tiêu dùng không chỉ cần thị dân mà lại là hầu như giới tu sĩ, trí thức… Tiêu chuẩn chỉnh trở thành tử tội đơn giản tới mức không tính tính thành phần làng mạc hội, chỉ cần đeo kính hoặc tất cả bệnh là đủ để đem ra rút lưỡi hoặc dùng búa đập vỡ lẽ sọ, bất kỳ già nua xuất xắc trẻ nít.

Theo Pol Pot, cuộc sống chỉ xuất sắc lành khi con tín đồ tham gia tài xuất nên kẻ căn bệnh hoạn, tật nguyền hoặc không bình thường như mắt phải nhờ kiếng new nhìn rõ… đầy đủ thiếu điều kiện tham gia tài xuất yêu cầu là thứ ký kết sinh đề xuất loại trừ. Hai triệu mạng sống đã biết thành huỷ hoại bởi vì cái công ty trương tàn bạo điên cuồng này và thiết yếu nói không giống về bắt đầu của nó ngoài động lực NGU cùng HÈN. Ngu về tối đã khiến cho lao đầu xuống đáy vực nhưng vẫn trường đoản cú hào đang nhàn tản dạo bước mát thân đồng xanh, trong khi rũ liệt dưới sức chế ước của hèn kém thì không thể đón hóng tương lai như thế nào khác ngoại trừ sự tự biến thành con mồi cho phần lớn dã vai trung phong xâu xé.

Con con đường ngu tối mà Pol Pot xuất hiện thêm trên khu đất Campuchia chính là con con đường đã xuất hiện thêm cho nước nhà Việt Nam từ nửa thế kỷ trước, và chứng trạng rũ liệt trong khoảng vây hèn yếu không còn là vấn đề ngờ vực. Nhà trương thi công “Xã Hội cộng Sản Nông làng Trong Sáng” chỉ là sự lập lại hồ hết chủ trương cải cách Ruộng Đất, cải tạo Thương Nghiệp và nhiều chủ trương khác của vn với điểm biệt lập duy độc nhất vô nhị là không đề xuất che che bằng hiệ tượng pháp lý lẽ vô pháp luật. Số nạn nhân bị cướp đoạt mạng sống tại vn nếu tính từ thời điểm năm 1945 chắc chắn gấp bốn, năm lần số nạn nhân tại Campuchia. Thân hai vùng khu đất đau yêu mến này chỉ Campuchia rất có thể đang khởi đầu trở lại đoạn đường hồi sinh sự sinh sống còn việt nam vẫn bên trong ngõ cụt một trong những bức tường đần – HÈN sừng sững mọi nơi.

Những trang cuối hồi cam kết của sơn Hải nhắc lại chọn lựa cuối thuộc của hoạ sĩ Dương Bích Liên năm 1988.

Dương Bích Liên đưa ra quyết định rời khỏi đảng cộng Sản nhưng ông gia nhập từ 40 năm trước, rồi đốt tất cả tác phẩm với tuyệt thực cho đến chết. Sát bên xác của ông chỉ từ duy độc nhất một bức chân dung trường đoản cú họa không hoàn vớ với cái brand name Ngõ Cụt.