Thu Thủy Tưởng Nhớ Thanh Xuân Với ' Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô Paperback

-

(Dân trí) - không tồn tại những buổi gặp gỡ và hẹn hò lãng mạn. Không có những ước nguyện trọn đời. Ko cả đầy đủ khoảnh tự khắc tình yêu ngọt ngào, đằm thắm. "Mắt híp với môi cuốn lô” là tập truyện đưa họ vào với trái đất tình yêu thương giản dị, chân thành.

Bạn đang xem: Mắt híp và môi cuốn lô


Cuốn sách gồm cha truyện ngắn, cha truyện vừa, xuất hiện những đề nghị của tuổi trẻ cùng những rung đụng tình yêu với khá nhiều cung bậc. Mỗi mẩu truyện là vượt trình đi tìm tìm hạnh phúc của những nhân đồ vật sau những ái tình mong manh mà lại ám ảnh. Mỗi mẩu chuyện đều thức tỉnh những xúc cảm dễ dàng bị quên khuấy trong mỗi bọn chúng ta: Khi ngán nản, thất vọng, họ vẫn thường rơi vào hoàn cảnh trạng thái tiêu cực đợi chờ…
*
Bìa cuốn "Mắt híp cùng môi cuốn lô" vừa ra mắt của người sáng tác Nguyễn Thu Thủy

Mắt híp cùng môi cuốn lô cho bọn họ thấy, chính trong những khi đau khổ đau đớn nhất, chúng ta đều bao gồm nhiều cơ hội hơn để cảm nhận niềm hạnh phúc vẫn đủ đầy. Cuộc sống có nhiều lúc gửi đẩy ta vào lối mòn của của sự việc hụt hẫng vô định, nhưng lại chỉ cẩn gồm khoảnh khắc nhìn thấy cầu vồng sau mưa, phần lớn khi nửa tối nhấm nháp bóc tách café ấm nóng, rất nhiều lúc yên bình để trái tim tự thúc đẩy điều nó sẽ kiếm tìm… và cũng chẳng quá cạnh tranh để dấn ra: Ở đâu đó, ta vẫn được yêu thương thương vô cùng nhiều.

Giọng văn nhẹ nhàng, ý văn sâu sắc, mẩu truyện kể với tương đối nhiều tình tiết khôn khéo đan cài, các nhân đồ vật trầm tĩnh nhưng lại vẫn tàng ẩn nét đậm chất ngầu và cá tính riêng, đôi mắt híp với môi cuốn lô đã mang đến cho fan hâm mộ cái nhìn sáng sủa mới mẻ về cuộc sống đời thường và tình thân – trang bị tình yêu ko màu mè tô vẽ nhưng lại sở hữu sức lay đụng lạ lùng.


“Tôi đã lựa chọn Mắt híp với Môi cuốn lô làm cho tên của tập truyện, chưa hẳn vì đấy là truyện tôi cho rằng hay nhất, mà chắc hẳn rằng là vì đấy là truyện khi viết, tôi cảm xúc xúc động nhất mà lại thôi.
*
Nguyễn Thu Thủy được biết đến là người sáng tác cuốn "Gái già xì tin" cùng tham gia viết kịch bản, chỉnh sửa nhiều tập phim truyền hình Việtđược người trẻ tuổi yêu thích

Câu chuyện được nói lại từ thời điểm năm 1998, chính là dấu mốc lúc tôi học tập năm lớp 9, cũng là cột mốc trong cuộc đời của nhân vật. Chắc hẳn rằng sẽ ít gồm dịp nhằm viết về 1 thời đã xa tít thế, một thời chưa tồn tại fb, blog. Yahoo còn chưa mở ra trong cuộc sống của đàn trẻ con, một thời 1 cốc chè chỉ 500 đồng, 1 thời mà một cuốn chuyện tranh là cả một niềm ao ước, nên những lúc viết, vào tôi có khá nhiều kỉ niệm về tp Hải Dương của chính mình thuở ấy, về một lứa con nít đã trưởng thành trong một giai đoạn hoàn toàn khác biệt, tối thiểu là đối với bây giờ… Và vì thế, đây cũng là câu chuyện mang những kỉ niệm riêng tư của phiên bản thân tôi nhiều nhất”, người sáng tác Nguyễn Thu Thủy share về cuốn sách vừa ra mắt.

Chị tốt nghiệp Thạc sĩ văn học hiện nay đại, hiện nay đang là chỉnh sửa viên của hãng phim truyền hình Việt Nam. Thu Thủy đó là tác trả cuốn tè thuyết được gửi thể thành phim thuộc tên Gái già xì tin được Bách Việt xuất bản 2012.

Trước đó, chị từng trình làng tập truyện ngắn phần đa lối về miền hoa (NXB Kim Đồng – 2005). Trong thời hạn gần đây, chị tham gia vai trò biên kịch, chỉnh sửa nhiều bộ phim truyền hình truyền hình được chú ý như Âm tính, đến em một ngày vui, Lập trình mang đến trái tim, Cocktail đến tình yêu, Chỉ hoàn toàn có thể là yêu...

Hôm nay là ngày 1.10, bắt đầu của mon mới. Một mon tròn trĩnh cùng xinh đẹp mắt khi mùa thu trở về đã được mình chắt lọc làm thời khắc để tập truyện “Mắt híp với Môi cuốn lô” của mình ra đời.

Như các lần mình chia sẻ, đó là tập truyện tập hợp phần nhiều truyện mình viết từ bỏ trước mang lại nay. Nhưng, khi phiên bản thảo xong vào chiều qua, thì dung tích nó quá to so với tưởng tượng của mình, vậy phải mình đành cắt bỏ một vài truyện, và gìn giữ 3 truyện vừa, 3 truyện ngắn. Dẫu vậy, nó vẫn là 1 trong những tập truyện khá dày dặn vào một khổ sách nhỏ dại xinh. Ở đó, là quả đât thanh xuân của khá nhiều chàng trai cô gái, có lắng đọng dễ thương, có tươi vui rạng rỡ, gồm đắng cay mất mát, tất cả trưởng thành, tha thứ… có rất nhiều cung bậc cảm giác mà bản thân tin là nó thân thuộc với rất nhiều người.

Mình đã lựa chọn “Mắt híp với Môi cuốn lô” có tác dụng tên của tập truyện, không hẳn vì đó là truyện mình nhận định rằng hay nhất, mà tất cả lẽ, nó chỉ với truyện mà lại khi viết, mình cảm xúc xúc rượu cồn nhất mà thôi. Câu chuyện được đề cập lại từ năm 1998, đó là dấu mốc khi mình học tập năm lớp 9, cũng là cột mốc trong cuộc sống của nhân vật. Chắc chắn rằng sẽ ít bao gồm dịp để viết về một thời đã hun hút thế, một thời chưa có fb, blog. Yahoo còn chưa xuất hiện thêm trong cuộc sống của đàn trẻ con, 1 thời 1 cốc trà chỉ 500 đồng, một thời mà một cuốn chuyện tranh là cả một niềm ao ước, nên những khi viết, vào mình có rất nhiều kỉ niệm về tp Hải Dương của bản thân thuở ấy, về một lứa trẻ em đã trưởng thành trong một giai đoạn trọn vẹn khác biệt, ít nhất là so với bây giờ…

Cùng với đó, là những mẩu truyện khác, diễn ra ở những nơi. Đó hoàn toàn có thể là ráng đô Luangprabang, nơi mà bản thân bị “say nắng” với tp đẹp im bình ấy, đó hoàn toàn có thể là miền đất Phật Myanmar với đông đảo nét văn hóa bản địa độc đáo. Với đó có thể là Hà Nội, Hà Giang, Đà Nẵng, Khánh Hòa, là không ít “những cung đường của gió”, với hồ hết trải nghiệm cá biệt của từng nhân thiết bị … dòng sở thích du ngoạn cùng chụp ảnh của mình, cũng đã khiến mình luôn nhét nhân đồ dùng vào đầy đủ chuyến đi. Cùng trong mỗi chuyến hành trình đó, họ luôn tìm thấy một điều gì đó, hoặc, có thể, chỉ là một trong những rung đụng nào đó, mà lại chẳng lúc nào có thể gặp mặt lại vào đời!

Mình là người hay bị đa cảm, với mắc dịch “thương xót nhân vật” thái quá, mang lại nên, ko nỡ làm khổ nhân đồ nhiều. Và bao gồm lẽ, này cũng là điểm yếu kém của mình, khi luôn luôn tạo dựng một cuộc sống đời thường có phần tròn trịa, tươi hồng vượt mức… Nhưng, thân một cuộc sống thường ngày luôn áp lực, mỏi mệt, nhiều lúc chán chường nữa, bản thân lại nghĩ về những mẩu chuyện kẹo ngọt nỗ lực này, cũng hoàn toàn có thể sẽ xoa dịu trọng tâm hồn ai đó, trao cho họ thêm chút niềm tin, niềm yêu thương với cuộc sống. Với với mình, chỉ cần thế, đã và đang đủ niềm vui của tác giả nghiệp dư, rất lâu lại ôm keyboard nghịch ngợm chút xíu.

Giờ đây, hành trình dài của “Mắt híp với Môi cuốn lô” đang đi đến giai đoạn ngừng những khâu cuối, biên tập, vẽ bìa, lên khung, mang lại nhà in với xuất xưởng. Cùng mình, trong những lúc chờ đợi, sẽ chia sẻ với chúng ta câu chuyện đầu tiên, “Mắt híp cùng Môi cuốn lô”.

À quên đấy, cùng với những chúng ta đọc thương yêu của Hót boi, thì mình có điều đó muốn nói. Một là xin lỗi vày để chúng ta đợi thật lâu, hihiih, tại dịp rồi mình cong mông xong xuôi “Mắt híp” mà. Nhưng giờ đây xong rồi, bản thân sẽ trở lại sớm. Trong thời gian tới, chúng ta nhớ theo dõi và quan sát nhé. Nếu mà chúng ta ủng hộ mắt híp càng nhiều, Hót boi càng trở về sớm, he he.

Cũng như Hót boi, “Mắt híp với môi cuốn lô” sẽ được mình post truyện sống 2 địa chỉ là https://vinaglue.edu.vn/ với http://gaigiaxitin.com/ với tốc độ khoảng 1 ngày/chap.

Dẫu vậy, điều mình hy vọng nhất, là lúc sách ra lò, vẫn được không ít người tìm tải và ủng hộ. Hi vọng thế, muốn là rứa ❤

Giờ thì bản thân post truyện nhé. Các tình yêu ban đầu đọc nào.

mẩu chuyện “Mắt híp và Môi cuốn lô” bắt đầu, ten ten ten tèn.

*

(Hai bức hình này là vì em Shi
Shi Nguyễn vẻ thử chạy thử cho mình. Nhưng không hẳn hình thỏa thuận đâu nhé. Hiii, vì chưng chưa kết thúc nên mình đặt tạm mà thôi. Cảm ơn em Shi
Shi thiệt nhiều khuyến mãi thành phố yêu thương thương trường thọ của tôi

Bạn bè & một thời ngốc dại

Năm 1998

1. Đó là một trong những buổi trưa mùa xuân, hơi hửng nắng. Tuyến phố Cầu Cất bao gồm búp bàng xanh non xòe rộng. Đạp chiếc mi ni Nhật kho bãi màu trắng, từng vòng xe đủng đỉnh, khăn quấn bên trên cổ cất cánh nhẹ nhẹ, cô từ thấy bản thân như một đàn bà trong trắng như thế nào đó một trong những truyện của Quỳnh Dao nhưng cô vẫn len lén mướn đọc, mất phần lớn 300 đồng một ngày. Cả con phố to rộng là thế, mà chỉ có một mình cô đạp khôn cùng nhàn nhã. Nhưng mà trạng thái “một mình” và “nhàn nhã” đó mau lẹ bị vỡ lẽ tan. Từ sau cô, một chiếc xe cuốc phóng vù lên, sải chân dài cuồng chân đạp, khiến cho chiếc xe đảo bánh lằn ngoằn vượt ào lên đằng trước. Cậu trai toàn bộ cơ thể sũng nước, tóc như quả chôm chôm dựng ngược lên, trên loại áo mong thủ số 7 bao gồm chữ bụ bẫm : David Phương Híp.

Cô hinh hích cười lên một tiếng. Chắc là tên gọi này mến mộ Beckham, Và chắn chắn nữa là cậu ta Híp. Hihi, lưỡng lự có híp thật ko nhỉ? Cô đề xuất chạy lên xem bắt đầu được.

Thế là hình tượng cô phụ nữ trong trắng cất cánh vèo đi mất. Cô cong mông đấm đá xe hùng hục, cuồng cả cẳng bắt đầu đuổi theo được cậu trai kia. Lúc xe vừa vụt lên một cái, cô quay phắt sang nhìn.

Kẻ bị quan sát ngớ ra, trợn mắt nhìn cô cực kỳ kinh ngạc. Còn cô thì toét mồm ra cười. Đúng là Híp. Khôn cùng híp. Hihi. Ngay cả cái sự kinh ngạc kia cũng không làm cho cậu ta đỡ híp đi tí nào.

Cô hí hí một cái, thản nhiên xoay đi, mặc nhiên chạy chậm lại. Đã qua cơn tò mò, cô lại trở về cỗ dạng chậm trễ như trước. Tuy thế cậu Phương Híp kia vẻ như bị nụ cười của cô tạo cho cáu bẳn, cậu ta ngoái lại chú ý cô một cái, trong nháy đôi mắt phanh khực xe, chặn ngang đầu cô lại. Đôi đôi mắt vẫn híp tịt như thế, sừng sộ.

“Cười đồ vật gi hả? phụ nữ gì môi cong tớn như cuốn lô vắt kia???”

Á… Cô quên mất, thời gian sực ghi nhớ ra rước tay che miệng thì đã muộn ^.^

2. Lần thứ 2 chạm mặt lại là 1 trong những tháng sau đó. Đó là 1 sáng nhanh chóng tinh mơ, cô đi thi học sinh giỏi môn Văn lớp 9 của tỉnh. Địa điểm thi là trường Ngô Gia Tự, cô từng theo học 1 năm ở đây nên rất thông thuộc chỗ này. Theo lời dặn của thầy chủ nhiệm, cô đến rất sớm, ăn sáng và xem lại bài vở mãi mà vẫn tồn tại 30 phút nữa bắt đầu đến giờ đồng hồ tập trung. Cô thẩn thơ đi quanh rồi bước vào ngôi miếu gần đó. Cửa chùa để mở, sâu phía vào cô thấy một cây hoàng lan tỏa bóng. Cô đi vào, thấy một sư cô đã quét sân. Sư cô chú ý cô cười siêu dịu dàng, cô bắt đầu có gan góc tiến thêm một bước.

“Con vào đó có được không”?

Sư cô gật đầu. Cô lơ phơ đi vào chùa, nhặt hầu hết cánh hoa hoàng lan đang rơi rụng, hương thơm thơm tinh khiết khiến cho cô cảm xúc tâm hồn cực kỳ dịu dàng. Đến trước tượng Phật Bà quan liêu Âm, cô lầm rầm cầu nguyện mình thi tốt, đoạt giải cao, cầu ước ao học bổng sẽ tăng thêm một bậc. Nói được trung tâm nguyện mình xong, cô thấy rất vui, rất dễ dàng chịu, môi nhướn lên cười cợt một cái.

“Ê, Môi Cuốn Lô. Làm những gì ở đây?”

Cô lag mình mở mắt, xoay phắt ra nhìn. Cậu trai đôi mắt híp đang quan sát cô vẻ tởm ngạc. Còn cô thì nói một phương pháp cáu kỉnh và bối rối.

“Đồ Híp kia, tên tớ không phải Môi Cuốn Lô”

“Anh trên đây cũng không hẳn là Híp!”

Cô xí một cái. Đúng cơ hội đó, một người thiếu phụ đi ra, kéo tai cậu ta, khiến cậu ta kêu oai vệ oái.

“Ái, Ái! Mẹ làm cái gi thế?”

“Vào đây ngay. Sư thầy vẫn đợi”.

Thấy cậu ta bị bà mẹ đày ải, cô còn giơ tay vẫy vẫy cậu ta, cảm giác thật đáng đời. Liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử, cũng sắp đến giờ thi, cô vội vã lén lút hái thêm bông hoàng lan vừa nở trên cây bỏ vào túi, định chạy về trường. Đúng thời điểm đó, cô nghe thấy tiếng hét của cậu Híp kia, rất là thảm thiết. Cậu ấy rầm rĩ lên bảo, tại sao thanh niên trai tráng như con mà nên bị chào bán vào chùa???

Còn cô cũng bỡ ngỡ không kém. Ôi, không hẳn cậu ta sẽ thành một anh đái híp đấy chứ???

3. Kì thi đó cô được giải cao. Thiệt ra, ngay khi đọc đề là cô biết mình vắt chắc số điểm không tồi rồi. Cô vốn là người tự quan sát đề đoán điểm siêu tốt, vì bao nhiêu năm bị đào tạo thành gà chọi cô đang quen với việc thi cử, và việc tự chấm điểm mang đến mình. Tuy vậy cô cũng biết nói trước cách không qua, vả lại, môn Văn của cô ấy còn đề nghị một yếu ớt tố như mong muốn là đúng theo giọng với những người chấm nữa, cho nên vì thế thi xong, ai hỏi cô cũng chỉ ợm ờ bảo là bình thường.

Xem thêm: Rèm hạt gỗ cao cấp hạt gỗ bách xanh, rèm hạt gỗ cao cấp

Ngày báo điểm, cô vẫn ngồi đọc truyện “Trái tim khép cửa” của Quỳnh Dao, thì thầy giáo hotline điện mang lại nhà. Cô nghe xong, húi điện thoại, mỉm cười cợt sà vào lòng mẹ, nũng nịu bảo mẹ, nhỏ muốn nạp năng lượng tiết canh vịt. Bà bầu mắng cho, bảo tự dưng đòi nạp năng lượng là nuốm nào, giờ mua làm sao, đơn vị thì đã hết tiền. Cô mỉm cười, ngửng lên thông tin mình được giải nhất tỉnh. Hằng năm, giải quán quân chắc là được 300.000, cực kì to đấy. Bà bầu cô khiếp ngạc, còn ba cô nghe cầm cố cũng lao ra từ công ty bếp, kéo cô kẹp chặt vào nách, lắc rất là sung sướng. Cha bảo, thôi được rồi, chúng ta đi quán ăn nào.

“Nhà hàng” cha bảo, đó là một quán vịt mới mở, khang trang sạch sẽ. Bữa ăn rất ngon lành phấn khởi. Cô được ăn liền 3 bát tiết canh, bụng căng thành chiếc trống. Đến dịp ra giao dịch thanh toán tiền, người đàn bà nhận tiền làm cô thấy thân quen quen. Nhưng chưa kịp nhớ ra là ai, thì chị em cô đã phấn kích rối rít. Hóa ra, kia là các bạn cấp 3 của bà mẹ cô. Hai fan ríu ran một hồi, cô ấy còn cưng cửng quyết mời bên cô làm việc lại uống nước.

Sau màn hỏi han tình hình, là cho màn khoe nhỏ cái. Người mẹ cô đang sung sướng ngời ngời, lôi hết kết quả của cô ra mà khoe. Còn cô ấy khía cạnh thiểu não trông thấy, bảo có một thằng nhỏ nghịch rách rưới giời, nghịch trước đó chưa từng thấy, không chịu đựng học hành, tới cả đợt rồi phải buôn bán vào chùa!

Ối, chào bán vào chùa. Cô đang nhớ ra người đàn bà này là ai!?

Như để hỗ trợ cho cân nhắc của cô, cậu bạn teen mắt híp bị người mẹ lôi cổ ra, phương diện mũi sưng sỉa kính chào hỏi cha mẹ cô.

“Nó là thằng Phương đấy”

“Ái chà, là thằng Híp đấy đúng không! Híp, xa xưa con đi chủng loại giáo với bé Lô đấy, tất cả nhớ không?

Cái gì? Lại còn từ thời mẫu mã giáo. Hai đứa con bị gọi là nhũ danh, đồng loạt xị phương diện ra quan sát nhau. Cô ấm ích.

“Con chưa hẳn tên là Lô”

Mẹ cô vỗ đầu cô. “Ừ quên, không phải Lô. Nó tên là Linh. Nhưng mà Linh làm thế nào hay bằng Lô cơ chứ!!!

À đấy, tóm lại là cái mớ quan lại hệ khôn cùng lằn ngoằn, lổn nhổn của hai đứa chủ yếu thức bước đầu như thế.

4. Cô tên là Mai Hiếu Linh. Chỉ riêng làm việc nhà, mọi bạn mới hay call cô là Môi Cuốn Lô, ngắn hơn thì chỉ là Lô thôi. Linh rất ấm ức vì cái thương hiệu ấy làm cô nhớ tới yếu điểm của mình. Khuôn phương diện cô hài hòa, không tồn tại nét gì đặc biệt, tuy nhiên, từ khi biết soi gương và nhận định về nhan sắc, Linh sẽ mặc cảm ít nhiều về đôi môi của mình. Môi trên cong một bí quyết kì cục, thông thường còn đỡ, cứ cười một cái là nó lại … tớn lên. “Môi Cuốn Lô” là cụm từ cô ghét nhất, đồng đội họ mặt hàng trong nhà cũng chỉ dám lén lút điện thoại tư vấn phía sau. Gắng mà thương hiệu Phương híp đó, lần đầu chạm chán đã réo ngay, bảo Linh ưa cậu ta làm thế nào được!

Ấy vậy mà, chị em cậu ta, sau vụ gặp mặt gỡ trong nhà hàng, nằng nặc mong muốn cô kèm cặp cậu quý tử. Hết viện cớ mọt thâm tình đồng đội bao nhiêu năm với chị em Linh, lại mang lại chuyện nhì đứa trẻ con từng tất cả mối tương tác từ thời chủng loại giáo, cô lắc đầu kiểu gì cũng không được. Thấy bảo cậu Phương tê còn đòi xuất xắc thực bội nghịch đối, nhưng bên cạnh đó nhịn được nhì bữa thì đói vạc điên, cầm cố là lại lao ra, ăn hùng hục, sau cùng bị sôi bụng một trận tơi bời.

Sau vụ tốt thực không thành, cô Tràm, bà mẹ cậu ta trực tiếp xách tai, áp cài đặt “nạn nhân” đến nhà cô, nề hà cô, khiến một đứa con ngoan như cô chưa bao giờ làm cố nào. Cuối cùng, câu nói của “bà mẹ nước ta anh hùng” đã đánh tan tất cả mọi lần chần của cô. Bà bầu Việt Nam anh hùng bảo, chỉ việc kèm cặp được thằng đàn ông trời tấn công mẻ búa của cô ý thi được vào cấp cho 3, thì bất cứ lúc nào, Linh cũng có quyền đánh bát miễn mức giá tiết canh, miến ngan và các món quánh sản của phòng cô hết.

Đặc thù của những cô đàn bà môi cuốn lô là hết sức ham ăn. đến nên, cô, Mai Hiếu Linh đã gật đầu đồng ý đầy quyết trung tâm với lời thề nội trung ương sâu sắc. Ấy là không quân thù nào không vượt qua, không nhiệm vụ nào không trả thành, miễn sao được ăn tiết canh một phương pháp mệt nghỉ.

5. Bên trên đời chính xác là chẳng có cái gì miễn phí mà lại dễ ợt cả. Chân lí này Linh sẽ rút ra ngay lập tức từ khi cô lỡ dại đồng ý với chị em của tên Híp đó. Mang lại nên, sau một hôm nạp năng lượng tiết canh đang đời, Linh đã cần bắt tay vào trách nhiệm kèm cặp cho Phương Híp.

Cô và cậu ta cùng học lớp 9, gồm điều khác trường. Trong những khi cô học trường trọng yếu của tỉnh, thì chàng trai David Phương Híp học tại 1 trường dân lập có thành tích đì đẹt nhất nhì thành phố. Sau thời điểm xem qua thời khóa biểu của cả hai một hồi, căn ke với lịch cô ôn luyện thi vòng hai để sẵn sàng chọn đội tuyển quốc gia, Linh đành xếp cả ngày chủ nhật để “văn ôn võ luyện” mang lại Phương.

Mặc dù sẽ gật đầu đồng ý trong miễn cưỡng, nhưng cho chủ nhật, Linh vẫn không có thấy gì Phương vác khía cạnh đến. Cô gọi điện sang cho cô Tràm, thì nghe cô bảo sáng sớm đã thấy Phương xách cặp táp đi rồi. Linh siêu tức, cơ mà nghĩ cậu ta không học tập thì thôi. Cô ngồi một mình, trong buổi sớm đọc không còn cuốn truyện “Đức bà bầu mặc áo choàng lông” vừa được cô bạn yêu quí mua lại từ hiệu sách cũ tặng kèm cho. Đến tầm trưa, khi bà bầu cô gọi xuống ăn trưa thì Linh ra quyết định cho rằng “học trò” của bản thân mình không đến.

Đầu tiếng chiều, lúc cô còn lờ lững ngủ trưa, thì cô Tràm, xách tai Phương Híp lên thẳng công ty cô. Cậu ta áo xống nhem nhuốc vày vừa chiến đấu một trận tơi tả thì phải, dẫu vậy vẻ mặt sưng sỉa kia duy nhất định chưa phải do câu hỏi đánh nhau mà lại thành. Cô Tràm còn ấn thêm một chiếc túi to lớn tướng, rình rập đe dọa cậu đàn ông quý tử.

“Nếu mà lại không học tập tử tế đến chiều, thì nuốm túi đồ nhưng mà đi luôn”.

Xong, cô cười một thú vui vừa nữ tính vừa âu sầu với Linh, rồi nóng vội ra về, sẵn sàng cho mặt hàng quán. Còn sót lại cậu Phương Híp te tua đứng trước khía cạnh cô, khía cạnh sưng lên như chiếc bàn, gắt gỏng.

“Vì sự thân thương của cậu, tôi đã xuất hiện rồi đây. Lô, cậu chấp nhận chưa?”

“Hài lòng cái con khỉ í”.

Lần đầu tiên, cô phụ nữ ngoan ngoãn là cô vẫn đáp lời ko thục chị em cho lắm.

Buổi chiều, hai người lôi môn Toán ra giải quyết đầu tiên. đề cập ra, chuyên Văn như Linh nhưng dạy toán cho những người khác thì cũng hơi nặng nề tin, nhưng lại cô vốn được lũ các bạn gọi là quái thú vì Văn Toán đều rất “song toàn”. Mặc dù vậy, chương trình khuyên bảo không thể vào trực tiếp nội dung, chính vì Linh duy nhất quyết bước đầu buổi học bằng bằng việc bắt Phương là mang đến mép vở trực tiếp ra chứ không cần được quăn queo tít như lò xo ráng này. Còn cậu ta thì cưng cửng quyết giương đôi mắt ti hí lên bảo tôi không làm đấy thì ráng nào? Tưởng môi cong tớn cụ kia nhưng mà tôi sợ hả! công dụng cuối cùng, buổi học đổi thay buổi hai người chí chóe, công kích về ngoài mặt của nhau ko thương tiếc. Ai bảo cậu ta chọc cô trước. Tưởng mẫu mắt híp của chính bản thân mình là đẹp nhất lắm đấy à! Cuối buổi, Linh tuyên bố không kèm cặp gì hết, mặc thây tiết canh máu củng. Phương cũng gào lên là cậu thèm vào học. Rồi ném cả cái quyển vở vẫn tồn tại quăn tít vào mặt Linh, mặc mang đến cô thở phì phì với mắt trợn trừng trừng.

Tưởng chuyện đến đấy là xong, Linh vẫn nằng nặc bắt người mẹ gọi điện mang đến cô Tràm để thông báo tình hình rồi, cô lại sinh sống đời háo hức rồi, cho dù không được ăn tiết canh nữa. Cũng không thấy cô Tràm trở về thuyết phục gì nữa đề xuất Linh yên trung ương hơn. Thời hạn này, cô gồm chút căng thẳng, vì hội thi chọn học viên giỏi đất nước đã kề gần cạnh nút.

Linh vẫn lưu giữ như in buổi sớm hôm đó. Đề văn là phân tích bài bác thơ của “Tiếng chim tu hú” của anh Thơ. Cô ngồi viết hăng say được quá nửa tiếng thì bước đầu bị nhức bụng mập khiếp. Cô đau đến cả không cầm bút lên nổi. Chú ý quanh, bạn bè viết rồn rột, Linh chỉ thấy từ bên dưới ghế ngồi của mình một mảng đỏ ướt đẫm, bước đầu chảy trườn xuống dưới bàn chân của cô. Cơn đau cùng sự choáng váng khiến cho cô cố gắng lắm, vẫn chỉ viết thêm được nửa trang rồi bỏ qua bài thi thân chừng, gục đầu xuống bàn khóc. Giám thị đi xuống hỏi mấy câu, cô chỉ từ chối chảy nước mắt, ở đầu cuối đành dìu cô rời khỏi ngoài… Đã mày mò qua sách sinh học, cũng từng nghe bạn bè nói tới, dẫu vậy cô lần chần khi kì sinh lý đầu tiên của bản thân lại gian khổ như vậy. Cô giáo của cô chú ý cô mến xót, cũng đoán được tình hình, call điện về đến nhà cô, bảo fan nhà cho tới đón.

Nhưng Linh không lúc nào biết “người nhà” của cô ý lại là Phương Híp. Lúc thấy cậu ta phi chiếc xe đạp tới, cô đã xanh mướt như tàu lá, tới mức trèo lên xe pháo cũng ko nổi, cậu ta lại nên đỡ.

Khi chiếc xe đạp điện đi, Linh gục nguồn vào chiếc áo hiện có số 7, đại dương chữ David Phương Híp, nghe cậu ta làu bàu.

“Cái này gọi là bị hành kinh đấy hả!”

Cô không còn sức để trả lời hay tức giận, tuyệt ngượng ngùng gì nữa.

Cậu ta thường xuyên diễn giải “Ừ, dường như đau. Thế này nghĩa là bị hành cho tới phát tởm đúng không????”

Sau bố ngày tưởng như chảy máu đến kiệt sức, cuối cùng, Linh new biết, hóa ra bản thân cũng rất khó mà bị tiêu diệt ngay được. Nhưng chổ chính giữa trạng cô xuống thấp vô cùng tận, cứ những lần nghĩ đến bài thi là nước đôi mắt chảy ròng ròng. Cha cô vệ sinh nước đôi mắt trên má cô nói, Linh, bé biết không, sự chiến bại của con cũng vẫn rất có thể là đỉnh cao của fan khác. Nhỏ của bố giỏi, cha biết là thế. Lúc ấy, cô lại khóc lần nữa, nhưng bởi vì nghĩ sao mình gồm một bạn bố tuyệt đối hoàn hảo như vậy.

Đến ngày trang bị 4, tin bi ai đã đến. Điểm thi vòng hai của cô ý đã có, cô điểm thấp nhất đội tuyển chọn của lớp, chỉ đạt ngưỡng 5,5 điểm, sẽ là mức điểm tệ nhất nhưng Linh từng có. Tuy vậy cũng trong chiều tối hôm đó, cô nhấn được tin tức bất ngờ, trong năm này sẽ đem tổng điểm của lần thi tỉnh với điểm của lần thi này. Hiệu quả may mắn, cô trở thành thành viên sau cuối của đội tuyển dựa vào điểm thi vòng thức giấc đạt mốc 8,5. Khi nghe tới xong, cô phấn khích tới cả nhảy choi choi, còn tía thì nhảy cười xoa đầu cô bảo, có muốn ăn máu canh vịt không???

Ôi, nhắc đến tiết canh, cô lại bất chợt nghĩ mang đến Phương Híp, nhớ tới việc kiện ảm đạm kia. Trời ạ!

Mỗi lần nhớ tới việc bị Phương Híp tận mắt chứng kiến hình hình ảnh đáng ngượng ngập nhất của tuổi new lớn, Linh càng ấm ức trách bà mẹ cô, sao lại bảo cậu ta đi đón cô cơ chứ. Vớ nhiên, cô đã tìm đến việc đúng khi thầy giáo gọi điện về nhà, thì cô Tràm sẽ xách cổ thằng con trai yêu quý tới nhà cô nhận lỗi. Lại nghe tin sóng ngắn báo đến cấp tốc, ý muốn thằng con lập công chuộc tội cần cô ấy nhất định bắt Phương Híp phải đi đón cô. Thay là hắn ta được chứng kiến một màn rõ hay ho.

Dù bà mẹ cô nói kích thước nào, dù cô Tràm có điện thoại đến mấy, tuy vậy sau chuyện này, cô quyết không dạy bảo hay tương quan gì cho Phương Híp nữa.

Có điều, cô nhất định là thế, dẫu vậy chẳng biết vậy nào nhưng đúng sáng nhà nhật sau đó, cô lại thấy tên Phương Híp xách cặp cho nhà mình, còn lễ phép chào cha mẹ cô, thiệt là hốt hoảng. Sau cô new nghe được sự vụ chủ nghĩa là, cô Tràm đã ghẻ lạnh bảo, nếu mà không cho nhà Linh, xin lỗi với xin phép được học tập lại, thì không lúc nào cậu ta được đi đá bóng. Thậm chí, cô Tràm còn tuyên bố, sẵn sàng chuẩn bị ra thân sân trơn lột quần nhằm đét lỗ hậu môn cậu ta. Ban đầu, Phương Híp coi lời đe dọa ấy như gió thổi qua tai, nhưng đúng lúc đang cùng bầy chạy hùng hục trên sảnh bóng, thì bỗng nhiên thấy bà bầu mình xuất hiện, có vẻ như như định tụt quần mình ra thật thì Phương Híp vẫn “gào lên điên dại” và gật đầu thỏa hiệp.

Vậy là cô, khi đứng trước cậu trai 15 tuổi, mắt híp tịt, giọng tuyệt vọng rầu rĩ nói “Xin lỗi. Cậu dạy tớ đi, tớ sẽ học hành tử tế” lòng đã mềm ra như bún trộn nước xáo măng, đành ngượng nghịu gật đầu…