TỚ THÍCH CẬU ĐỦ ĐỂ …

-
Trong gặp ác mộng mùa đông…Rừng Nauy là 1 cuốn sách kì lạ. Đọc lần máy nhất, tôi không hiểu biết nhiều sao nhưng mà cuốn sách này được tín đồ ta khen nức nở mang đến vậy. Tôi không thâu tóm được điều Haruki Murakami mong muốn gửi gắm mà lại chỉ thấy làm việc đây, làm việc kia giữa những trang sách, bóng dáng thanh niên Nhật hiện hữu thật dịch hoạn. Cứ như tôi bị lừa! Nhưng đó là ở lần hiểu đầu tiên, lúc tôi chỉ phát âm với tứ tưởng “mua rồi yêu cầu ráng đọc cho hết”.Nhưng (lại nhưng!) lúc trang cuối gập lại, thật ngạc nhiên, những chi tiết của Rừng Nauy cùng với các nhân vật của chính nó bỗng biến thành những thước phim quay chậm rãi lởn vởn và ám ảnh, như vầng mây im thin thít trôi thân một chiều đông ảm đạm. Tôi thấy vào mình nhấc lên bao cân nhắc mơ hồ như sương sương mà âm thầm bám riết. Cái biện pháp Rừng Nauy khơi dậy hồ hết tình cảm trước tiên nơi tôi, nói đến vui thì thật là “xảo quyệt”!Tôi nhớ mang đến Watanabe – đấng mày râu trai bế tắc ở thế giới thực tại. Anh thuyệt vọng trong bốn tưởng, nhiều lúc trong hành động, và thất vọng trong cả tình yêu. Nói chung, số đông gì tôi bắt gặp từ anh là rặt phần đa sự bất lực được chống đỡ theo một thứ hạng ngây ngô vừa khiến cho người ta rượu cồn lòng mến vừa khiến người ta nhảy cười, nhưng chưa hẳn cười vui nhưng mà cười khá đắng chua cay xót.Tôi thích Naoko. Tôi hình dung ra nhân hình ảnh của Naoko cùng với khuôn phương diện xinh đẹp, làn da trắng mịn, nụ cười rạng rỡ… tuy thế chẳng phát âm sao toàn bộ đều không dung nhan nét, đông đảo xanh xao, đa số nhợt nhạt. Giống hệt như khi bị ánh đèn sáng sáng chói chiếu thẳng vào mặt sẽ không thấy được gì nữa, hợp lý chuyện này cũng tương tự! bóng hình Naoko hiện hữu trong tôi tuyệt vời quá tới mức cuối cùng chỉ từ là mọi đường đường nét thiên thần lờ mờ, xa vời, với không thật. Tôi có xúc cảm chỉ đề nghị với tay về phía cô ấy, tôi vẫn chẳng đụng vào được gì ngoài ra điểm ảnh đang khiêu vũ múa một cách tinh vi…Tôi ghét Midori. Cô ấy bừa bãi và chiếm phần một đống thời gian của Watanabe mà lại đáng ra anh có thể dùng nó để tại bên Naoko, chữa lành vệt thương đã rỏ máu trong trái tim hồn Naoko, khiến cho Naoko yêu thương anh… Thân hình nhỏ nhẳng, cặp môi cong cớn – Midori hẳn là trông như vậy và, tôi không đùa đâu, trông siêu thật. Cơ mà Midori trong đôi mắt tôi là kẻ phá hoại – tôi tốt nhất định cho rằng như vậy, bất kỳ cô ấy nói gì, làm cho gì.Đó là khi với tôi một dĩ nhiên phải là một, chứ cần thiết là hai, ba, bốn… như thế nào đó; khi với tôi người xuất hiện thêm thứ ba tất nhiên là người-thứ-ba. Sau đó, tôi dìm ra lưu ý đến đó cụ đổi.Watanabe yêu thương Naoko, tuy thế đó có thật là 1 tình yêu sâu đậm hay chỉ với anh nghĩ, anh tưởng, chỉ cần thứ tình yêu lẫn vào vào tình thương cùng mặc cảm có lỗi với người đã khuất? Tôi cũng băn khoăn được. (Có lẽ giả dụ may mắn, khi hiểu Haruki Murakami thêm những năm nữa tôi sẽ có được câu trả lời!) tuy thế tôi bao gồm thể chắc hẳn rằng anh yêu thương Midori, một tình yêu chưa phải cuồng si tuy nhiên là chân thật. Naoko là vượt khứ, là hình ảnh xa xôi của tuổi niên thiếu, hồ hết tháng năm tương khắc khoải bi tráng bã, trong đó có cả trơn dáng đã bị cái chết tạo cho mờ nhạt của người chúng ta thân. Còn Midori là hiện tại tại, là tương lai, là vui tươi, là rắc rối, là ánh nắng, là ngọn lửa, là hoang dại, là điên điên… bên Naoko chỉ cả nước mắt, bên Midori cũng có nước mắt, nhưng có cả nụ cười, cả đủ đa số sắc góc tình cảm, ghét yêu… bao bọc Midori dường như luôn tồn tại một ngôi trường hấp dẫn mang tên là sức sống, khiến cho tôi bị hút vào lúc nào ko hay. Kẻ từng ghét cô gái đó vày nghĩ cô ấy thật trơ trọi bất chợt phân biệt rằng đó đó là sự gan góc trong tình cảm của một cô gái mà chủ yếu nhờ nó, cô ấy đã chiếm lĩnh hạnh phúc.Vậy đấy, người mở ra thứ cha không phải khi nào cũng là người-thứ-ba, chuyện tía người không tuyệt nhất thiết cứ phải tất cả một kẻ vào vai kẻ phá hoại!***Khi còn học phổ thông, tôi thấy bằng hữu xung quanh nói đến Rừng Nauy như một cái nào đó bậy bạ với cảnh rét ngập ngụa. Bây giờ, tôi sẽ thản nhiên nhưng mà nói rằng với Rừng Nauy, ko thể không có sex. Đó không hẳn là lắp thêm sex gọi mời hay nhằm gây sự để ý rẻ tiền, nó mặc lên một trong những phần hồn cho cả cuốn đái thuyết. Chiếc khi trước khiến cho tôi e dè, mang đến một thời gian nào đó lại quay trở về và tôi bỗng nhiên hiểu thêm chút ít: cùng với Rừng Nauy, thể xác thực không hẳn là cái nào đó thuần túy mừng húm hay đáng khinh bỉ. Nó suy mang đến cùng chỉ cần nơi cất đựng, là phương tiện diễn đạt đơn giản nhất, thoải mái và tự nhiên nhất và cũng tương đối “người” của tình yêu. Cái khiến tôi từng nghĩ mang lại như một kiểu căn bệnh hoạn trong tư tưởng của bạn trẻ Nhật, giờ trở thành một sản phẩm nỗi bi ai không tên bao che lên tất cả. Rừng Nauy mơ hồ quá và bạt ngàn quá; sâu thừa và khó quá, không tới mức khiến cho người ta phải thút thít nhưng rồi cứ thấy ý thức mông lung vô định trôi đi giữa mùa đông giá đầy tuyết của đất trời, của đời người.Còn những nhân vật khác nữa, các nỗi đau khác nữa; còn xúc cảm vô hình về bản nhạc Rừng Nauy của The Beatles nhưng tôi chưa lúc nào nghe nữa… nhưng lại thôi, chắc hẳn rằng tôi sẽ để họ, để chúng nó được yên… Hoặc ai đó hãy tự đọc đi với tự cảm nhận!Nhưng khoan đã nào, sẽ không còn tới mức tối đen như mực tựa như các gì tôi khoác lên cho đầy đủ câu chữ của bản thân mình thế đâu. Sẽ vẫn có ngọt ngào, nhanh, trẻ, dí dỏm, thông minh… cực! như thế này chằng hạn:<…> “Nào, nói gì cùng với tớ đi chứ,” Midori nói, vùi mặt vào ngực tôi.“Cậu muốn tớ nói gì đây?”“Gì cũng được. Vật gì làm tớ thích hợp ấy?”“Cậu thật xinh,” tôi nói.“Midori,” cô nói. “Nói thương hiệu tớ ấy.”“Cậu thiệt xinh, Midori à,” tôi chỉnh lại.“Thật xinh nghĩa là sao?”“Xinh mang đến nỗi núi non mềm sụm xuống và biển khơi khô hết đi.” <…><…> “Tớ thích tất cả những thứ cậu mặc, cùng tớ thích các chiếc cậu làm cho cậu nói với lối cậu đi với cả lối say rượu của cậu nữa. Phần đa thứ.”“Cậu ao ước nói là tớ cứ như thế này là thực thụ ôkê phải không?”“Tớ lừng khừng cậu có thể thay đổi thế nào, còn thì rất tốt là cậu nuốm nào thì cứ vậy nên thôi.”“Cậu yêu tớ tới cả nào? Midori hỏi.”“Đủ để toàn thể hổ báo trên trái đất phải tung ra thành bơ hết, tôi nói.”“Phét đến thay là cùng, cô nói, hơi gồm chút mãn nguyện. Cậu lại ôm tớ nhé!”Chúng tôi lên chóng cô và ôm nhau, hôn nhau trong giờ mưa rơi. <…>Và những ngày đông thật ra cũng tốt chứ…3, tháng Mười, 2013.

Bạn đang xem: Tớ thích cậu đủ để

Script has been disabled on your browser, please enable JS to lớn make this app work.

Nếu lần đầu mang đến với văn hoa Haruki Murakami thì tôi khuyênbạn hãy chọn Rừng na Uyđể cảm thấu. Do sao ư vị nó đáng để đọc, đáng để bạnlạc vào nhân loại ma mị, vô cùng thực, phần đông dài bất tận và không còn có lốithoát.Rừng mãng cầu Uy tự khắc họa nỗi cô đơn,mất phương hướng và lạc lõng mang đến cùng cực của tuổi trẻ trải qua những chiếc hồitưởng Toru. Xuất xắc nỗi bi lụy vô vọng của Naoko không căng mịn nhưng âm ỉ tronglòng để rồi ngự trị sống thọ . Với rồi tử vong liệu bao gồm chia giảm được hồ hết dòngcam xúc vốn sẽ in hằn trong lòng hồn của mỗi nhân vật.

Đọc thành tích này như thấy chínhta vào từng đường nét tính biện pháp của nhân vật, đã từng có lần chênh vênh, đã từng có lần cháy bỏngnhư vậy nào để một ngày nào cũng trở nên ngồi lại cơ mà hồi tưởng cả cuộc sống mình đãlạc trôi hoặc như một cánh hoa anh đào rực rỡ ?
Đó là vài cảm giác về Rừng Na
Uydưới mắt nhìn John Vu. Còn đấy là 23 câu trích dẫn sách Rừng mãng cầu Uymà cácbạn tránh việc bỏ lỡ:

“Nhưng ai nói cách khác cái gì làtốt nhất? Đó là lí do bạn cần phải nắm chắc bất cứ thứ gì xảy ra với chúng ta về nơimà bạn có thể tìm thấy tình yêu, cùng đừng lo lắng về người khác thừa nhiều. Kinhnghiệm của tôi cho rằng ta không tồn tại hơn hai giỏi ba thời cơ như thay trong đời,và trường hợp ta nhằm tuột mất, ta sẽ ăn năn hận trong veo quãng đời còn lại.”

“Tôi luôn luôn thèm ao ước tình yêu. Cólần, tôi đã ý muốn biết việc làm thế nào để được tủ đầy bởi nó – được đắm chìm trongtình yêu mà tôi tất yêu chịu được nữa. Có một lần thôi.”

“Khi ta yêu, điều tự nhiên nhấtđó là hãy tha thiết với nó. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ. Đó cũng là một dạng chânthực mà lại thôi.”

“Thật quyết liệt khi làm cho tổnthương tín đồ mà ta đích thực quý mến mà lại không biết như thế.”

“Nhưng có ai dám bảo chỉ thế bắt đầu là tốt đẹp nhất đâu? mang lại nêncậu rất cần phải chộp mang bất kì thời cơ hạnh phúc nào mà cậu có, cùng đừng áy náy vìngười khác những quá. Tay nghề của tôi là họ chỉ tất cả độ hai hoặc bố cơhội như thế trong đời với nếu để lỡ thì sẽ nên ân hận cho tới chết vậy.”

“Nếu bạn chỉ đọc phần đông quyểnsách nhưng mọi fan đang gọi thì chúng ta cũng chỉ nghĩ gần như gì mọi tín đồ đang nghĩ”

“Tôi vẫn luôn luôn thèm được yêu. Dùchỉ một đợt thôi. Tôi ước ao biết được yêu đầy phần mình nó ra sao, đầy cho mứckhông thể chịu đựng được nữa ấy. Duy nhất lần thôi.”

*

“Không, trong cả tớ cũng không dở người như thế. Tớ sẽ chờsự ích kỉ. Sự ích kỉ hoàn hảo. Như là như, tớ nói rằng bạn thích ăn bánh dâutây. Cùng cậu ngừng hết mọi câu hỏi đang làm để chạy đi download cho tớ. Và khi cậu thởhết tương đối trở về, quỳ xuống và dâng miếng bánh dâu tây đến tớ. Cùng tớ nói mìnhkhông mong muốn nó nữa rồi ném thoát khỏi cửa sổ. Đó là đồ vật tớ vẫn tìm.”

“Mình ý muốn cậu luôn luôn nhớ đến mình. Cậu sẽ nhớ rằngmình sẽ tồn tại, rằng mình đã đứng cạnh cậu sinh hoạt đây như vậy này chứ?”

“Tôi chẳng bao gồm gì các để trò chuyện với ai cơ mà chỉ luithui với phần đông cuốn sách của mình. Tôi thường nhắm nghiền mắt lại, chạm tay vàomột cuốn sách thân thuộc rồi rút lấy hương vị của nó vào sâu thẳm lòng mình.Thế là đủ để tôi hạnh phúc…”

“Cậu không thấy là sẽ rất tuyệt ví như vứt bỏ hết hầu hết thứ với mọingười để cho một khu vực mà mình trù trừ một ma làm sao cả ư? nhiều khi mình chỉthích làm cho như thế. đích thực là đôi lúc mình đang muốn, rất mong muốn làm như thế.Đấy, trả dụ như tự nhiên cậu tốc tớ mang đến một chỗ thật xa, thiệt xa, cùng tớ đang sảnxuất mang lại cậu một cộng đồng con khỏe như trâu, và từ ấy chúng mình sẽ mãi sống hạnhphúc, cứ câu hỏi lăn lộn bên dưới sàn nhà.”

“Cậu yêu thương tớ không ít đến mức nào?”Midori hỏi. ‘Đủ để khiến cho mọi bé hổ trên trái đất tan tung thành bơ,’ Tôi trảlời.”

“Chuyện gì sẽ xẩy ra khi conngười mở lòng mình ra? . “Họ đang thấy tốt hơn.”

“Tớ băn khoăn cậu sẽ làm gì tớ,nhưng tớ không muốn cậu làm tớ nên đau khổ. Quá đầy đủ rồi. Bây giờ tớ ao ước hạnhphúc.”

“Đừng từ bỏ trách móc mình… Chỉnhững kẻ vứt đi new làm thế.”

“Kí ức thật ngộ. Lúc ở trongtình cảnh, tôi khó mà lưu ý đến nó. Tôi chưa từng tạm dừng để suy nghĩ về nó như thứgì khác nhưng sẽ nhằm lại ấn tượng lâu dài, chắc chắn sẽ không khi nào hình dungrằng mười tám năm sau tôi đã nhớ lại ví dụ đến thế. Tôi đang nghĩ về phiên bản thânminh. Về cô bé xinh đẹp đang lướt qua. Tôi vẫn nghĩ khi nhị đứa bên nhau, rồilại về chính phiên bản thân mình. Đó là mẫu tuổi, dòng đoạn nhưng mà trong đời khi đầy đủ cảnhtrí, phần nhiều cảm xúc, cân nhắc chỉ quay quanh bạn dạng thân mình, y như chiếcboomerang vậy. Và tệ hơn, tôi đã yêu. ái tình đầy khúc mắc. Đầu óc tôi khôngthể xem xét mọi thứ bao bọc được.”

“Khuôn mặt cửa hàng chúng tôi chỉ cách nhau không đến một gang nhưng lại nànglại ở cách tôi cả thường niên ánh sáng.”


Xem thêm: Cách Tìm Đạo Hàm Sin Bình X ), Đạo Hàm Của $Sin^2 (X)$ Là Gì

“Yêu tín đồ khác là 1 trong điềutuyệt vời, với nếu tình thân ấy là chân thành, chẳng ai ở đầu cuối lại bị ném vàomột mê cung cả. Cậu buộc phải thành thật với bao gồm mình hơn mới được.”

“Tớ bao gồm hàng vô số thứ phải nói cùng với cậu. Trên đời này tớ chỉ muốncó cậu. Tớ muốn gặp mặt cậu và trò chuyện. Tớ mong mỏi hai chúng ta ban đầu lại rất nhiều thứtừ đầu.”

“Tôi quen xem sách khuya cùng ngủđến tám giờ mới dậy<…> Tôi chỉ là 1 thằng nhóc bình thường thích phát âm sách.”

“’Có lẽ tớ không thực sự hiểucậu,’ Tôi nói. ‘Tớ ko được tuyệt vời lắm. Chuyện gì cũng phải mất một lúctớ bắt đầu hiểu ra. Nhưng nếu có thời gian, tớ vẫn hiểu cậu bởi được — rộng bất kìai khác trên đời này.’”

“Không bao gồm chân lí nào có thể làmdịu được nỗi buồn bã khi họ mất một tình nhân dấu. Không một chân línào, một tờ lòng trung thực nào, một sức khỏe nào, một tấm lòng tự ái nào, cóthể có tác dụng dịu được nỗi gian khổ ấy. Chúng ta chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ấy chođến tận thuộc và chũm học được một điều gì đó, nhưng bài học ấy cũng lại chẳng cóích gì nữa khi họ phải đương đầu với một nỗi đau đớn mới sẽ ùa đến khôngbiết lúc nào.”

----------

Theo dõi fanpage của
Bookademyđể cập nhật các thông tin thúvị về sách trên link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có thời cơ đọc và nhậnnhững cuốn sách thú vị, đk CTV tại link:https://goo.gl/forms/7p
Gl3e
Yeud
J3j
XIE3


----------------------------

Hợp Tác cùng vinaglue.edu.vn media Miễn tầm giá - Trả tầm giá Theo Yêu mong tại http://bit.ly/vinaglue.edu.vn-Partnership